Các nỗi sợ hãi rất khác nhau. Rất nhiều loại. Và mỗi người lại có nỗi sợ của riêng mình. Nhưng có một điều gì đó – một nỗi sợ cố hữu đã tồn tại trong hầu hết chúng ta từ thời thơ ấu.
Bạn vào vai một cậu bé muốn đi vệ sinh vào ban đêm. Bố mẹ đã ngủ say, và việc la hét gọi bố mẹ thì không ổn chút nào, dẫu cho có đáng sợ đến mấy. Chà, bạn sẽ phải thực hiện một cuộc hành trình anh hùng để vượt qua nỗi sợ bóng tối quen thuộc với hầu hết mọi người từ thời thơ ấu.
Phía trước là hành lang, mà con đường trong bóng tối dường như vô tận, những vật dụng bình thường trở thành chướng ngại vật, và trí tưởng tượng phong phú của trẻ thơ lấp đầy bóng tối phía sau lưng bạn bằng những hình ảnh ma quỷ. Bóng tối dõi theo bạn từ phía sau, không ngừng quan sát bạn. Bạn càng đi xa, trí tưởng tượng của bạn càng mạnh mẽ hơn và bạn gần như cảm thấy có ai đó đang ở phía sau. Và kẻ đó đang tiến về phía bạn, sắp đặt tay lên vai bạn.
Chà, chúng ta đều biết rằng cách tốt nhất để chiến đấu với lũ quái vật trong bóng tối là không nhìn vào chúng. Chỉ cần nhắm mắt thật chặt, và bạn sẽ không còn nhìn thấy gì cả. Chúng ta có một phương tiện để chiến đấu! Vậy hãy dũng cảm tiến lên, và khi nỗi sợ trở nên không thể chịu đựng được, chỉ cần nhắm mắt lại và chờ đợi nó qua đi.